Tôi rất muốn hát những khúc ca bỏng cháy ….Hoà dòng người từng ngày không lẫn mình với ai Tôi không quen cho mình nhiều đắn đo Khi đứng trước nhiều lối rẽ Bình thản trong gian nan tin ở chính mình ….”
Đầu tôi nó đang kháng nghị là nếu mày còn nghe đi nghe lại một bài “ Rung Chuông Vàng “ của ban nhạc bức tường thêm một lần nữa là nó sẽ TOÁC ra đấy.
Biết sao được bây giờ ,vì event “ Tiếng Trống Trạng Nguyên “ sắp tới, nên tôi cứ phải xem hàng chục lần các chương trình rung chuông vàng trên youtube. Và như thường lệ mặc xác cái đầu , tôi lại đeo tai nghe lên , click chuột vào nút play và mồm lẩm bẩm mấy lời tiếp theo:
“ Dù thật lòng tôi biết bước chân mình nhỏ bé… Vươn vai lên ít nhất cũng thấy mình lớn hơn Tôi không …. rơi vào trong ……..nhớ in ….trên đài ….TOẠC “
Ơ ! Toác thật kìa, trước mặt tôi là những đám mây nó cứ màu xanh ,màu hồng,lượn lượn lờ lờ như những bóng ma trơi. Thôi quả này vớ vẩn ban nhạc bức tường lại bay hết sạch danh vọng vì bị truyền thông phê phán – âm nhạc có tính hủy hoại con người mất thôi.
Đang quay quay thì tôi rùng mình một cái, nhìn xung quanh thì thấy vừa lạ vừa quen, đây là một con phố rất tập nhập, dù không phải giờ tan tầm nhưng đường cũng đông đến nghẹt thở, tiếng còi xe cứ bi ba bi bô nhức hết cả đầu, hai bên đường san sát là những nhà hàng, các tập đoàn công ty
Tôi ngồi tạm gốc cây bên lề đường, tay vơ lấy một mảnh giấy gần đó thì thấy mặt sau ghi hai chữ : lô 68 – 300đ, nhưng mặt trước thì thật kinh hoàng, đây lại là tờ vé số thủ đô nhưng của ngày 15/11/2028. Ngơ tầm ba giây thì tôi hiểu ra vấn đề : Mình nghe nhạc ong đầu và đi tới tương lai 10 năm sau rồi.
Hỏi thăm một hồi thì tôi mới ngã ngửa,hóa ra con đường tôi đang đứng trước đây vốn dĩ nó là ngõ 57-Nguyễn Khánh Toàn, nhưng bây giờ người ta lấy tên cố tổng bí thư Đỗ Mười đặt cho nó. Biết được thông tin tôi vội vàng chạy tới địa chỉ nhà 3A, tôi vẫn nhớ ngày xưa nơi đây là công ty du học HaLo tôi làm việc, nơi tôi viết lên từng câu chuyện mang thông điệp lớn lao của HaLo ra công chúng. Tại nơi đây cũng đem lại cho tôi những người anh em, đồng nghiệp, những tri kỷ mà tôi chắc chả bao giờ quên. Những lúc mưa ướt như chuột lột, chị nhìn em, em nhìn anh và đều hỏi : Ai cầm chìa khóa?
Những lúc bầu trời nắng vỡ cả đầu nhưng ban công tầng ba vẫn mịt mù sương khói với tiếng cười rúc rích của đội nghiện. Tất cả những cảm xúc đó cứ ủn về ùn về,bước chân tôi chậm dần và vỡ nát cảm xúc khi nhìn thấy dòng chữ : BÁN NHÀ – LH:09xxxxxxxx.
Những suy nghĩ tiêu cực bắt đầu xuất hiện trong đầu tôi, chẳng nhẽ công ty phá sản, không thể tin được, đến tôi cũng không thể tin được.
Bởi vì công ty chúng tôi có người thuyền trưởng giỏi, chị luôn có tầm nhìn về hệ sinh thái, chị có cái tâm khi không làm giàu trên sự thiếu hiểu biết của người khác. Và với những người đồng đội tuyệt vời của tôi ở HaLo thì không thể có chuyện đó. Chắc chắn,chắc chắn.
Tôi miên man chực khóc thì tiếng “ két” vang lên, căn nhà 3A được mở khóa, hóa ra là ông bác chủ nhà. So với mười năm trước thì ông bác già đi trông thấy, cái trán hói chắc do rụng tóc và những chấm đồi mồi thì rõ hẳn ra rồi.
“ Cậu hỏi nhà hay hỏi ai đấy chàng trai ? “
“Bác cho cháu hỏi công ty du học HaLo trước ở đây đâu rồi ạ ?”
“Họ chuyển đi từ 5 năm trước rồi, bây giờ cậu ra đại lộ Phạm Văn Đồng,chỗ gần bộ Công An thấy cái tòa nhà 70 tầng trên nóc có dòng chữ HALO Group mà hỏi thăm nhé “
Vâng vâng dạ dạ một hồi, rồi tôi cũng bắt taxi ra địa điểm ông bác bảo, mười năm trôi qua con đường Hoàng Quốc Việt thay da đổi thịt nhiều quá, tòa nhà HaLo group dần dần hiện ra trước mặt.
Đập vào mắt tôi đầu tiên là siêu thị HaLo Mart nơi cung cấp tất cả các loại thực phẩm từ HaLo Farm, kết hợp với Halo Coffee và Halo Food ngay phía trên, tạo nên một không gian ấm áp chẳng ai muốn rời đi. Tôi nhìn thấy những bạn nhỏ của Halo kids đang chơi những bản piano hay tuyệt ngay giữa sảnh, tôi thấy các bạn được tập làm MC, được trải nghiệm những công việc mà trẻ con cần phải có ở thời đại 4.0 này. Halo kids là nơi đào tạo các tài năng thì du học HaLo là nơi bệ phóng các em tới những nền giáo dục tiên tiến hơn và Halo định cư sẽ luôn tận tâm hỗ trợ các em ở chân trời mới.
“ Anh gì ơi ! Của anh hết ba loét ạ.”
“Ơ ! Em không mang tiền theo anh ạ “
“Này thì không mang này ,bộp bộp “
Và sau một hồi sao bay đầy đầu thì tôi thấy đang ngồi trước mặt cái laptop và màn hình word hầu như trắng tinh chỉ có mỗi một dòng title HaLo Trong Tôi là gì nhỉ ?
HaLo trong tôi là nơi tôi vẽ ước mơ với những con người tuyệt vời ….
“Bên kia đỉnh dốc người ta đồn thế thôi Ở nơi kia chỉ là ẩn số Nhưng tôi tìm thấy vầng dương vẫn chói chang Và tôi vươn đôi bàn tay rung chuông vàng.
Cảm nhận của nhân viên Phạm Quang Hùng về HALO Group
305
previous post